Giống những mẫu xe hàng đầu của Audi, các hệ thống hiển thị và vận hành kỹ thuật số trong dáng vẻ nhỏ gọn...
Xem tiếpBạn đang ở đây
Thủy chung
Người đàn ông ấy đang đứng trước gian hàng bán xà phòng, có vẻ rất chăm chú đến mức không để ý mọi thứ diễn ra xung quanh. Nhìn dáng vẻ ông cầm lên, đặt xuống từng miếng xà phòng như thể cả đời ông chưa từng dùng nó vậy. Tôi chuẩn bị kêu to nói ông tránh đường thì bất giác dừng lại vì nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò mà xương xẩu, tội nghiệp. Chính hình ảnh ấy khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Ông trở lại thành một “người” chứ không còn là “chướng ngại vật” như quan niệm ban đầu.
“Ông muốn tìm gì vậy? Tôi có thể giúp gì cho ông không?”, tôi hỏi.
Ông do dự một lúc rồi nói ông rất muốn tìm một loại xà phòng.
“Là loại gì đặc biệt hay sao?”, tôi tiếp tục hỏi.
“À, tôi đang cố tìm loại vợ tôi hay dùng trước đây”, ông nói. Tôi định rút điện thoại cho người đàn ông ấy mượn gọi cho vợ nhưng bất ngờ ông kể: “Bà ấy mất được 1 năm rồi, tôi chỉ muốn một lần được ngửi lại mùi của bà”.
Một cảm giác cay cay chạy dọc sống mũi, tôi nghĩ có lẽ cả chục nghìn cân thuốc cay cũng không thể khiến mình có cảm giác cay đến vậy. Bất chợt một giọt nước mắt rớt xuống tay tôi... Tôi không chọn đồ nữa mà ngồi nghe người đàn ông tâm sự về vợ, về tình cảm của hai người, về sự chăm sóc ân cần của bà với chồng con trước khi ông nhập ngũ và người vợ quá cố quan trọng với ông ra sao...
Kể từ đó, quan niệm sống của tôi thay đổi nhiều. Mỗi khi chồng về muộn, mỗi khi vợ chồng xích mích, căng thẳng, tôi đều cố gắng nghĩ lại về người đàn ông đáng thương và câu chuyện ở bách hóa để cảm nhận “gia đình” là tài sản quý giá nhất của đời người.
Dịch từ Internet